<div style="text-transform:capitalize;">[IMG]styles/cyan/xenforo/icons/icon_ms.gif[/IMG] Ý nghĩa loài hoa xuyến chi - khi tôi cô đơn</div>
<hr size="1" style="margin-top: -9px; padding-bottom: 0px;">Nguồn: http://***************/






Những cơn mưa cuối mùa lất phất. Vạt cỏ cựa mình. Màu xanh non tơ e ấp trải dài ven con dốc xui mắt người cứ dõi theo. Cảm giác êm đềm thấm cả bước chân. Tôi đi về phía ấy, đau đáu một cái nhìn. Cánh chim bay lạc ngỡ như đánh rơi niềm mơ ở phía chân trời. Lối đi ven đồng mọc đầy hoa dại. Những bông hoa bé xíu hồn nhiên phô phang nét dung dị, lặng lẽ giữa trời.

“Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi con người biết ước mơ”. Đề văn không khó. Trong lớp có tiếng rì rầm nói cười rồi trầm xuống. Các em chìm trong ý nghĩ riêng tư, trang giấy kín chữ. Ước mơ thầm lặng được tỏ bày sau khi luận về ý nghĩa cuộc đời. Mỗi bài luận mở ra thế giới lấp lánh sắc màu. Màu vàng của nắng, lung linh ánh sao trời. Màu xanh của lúa, dập dềnh sóng trùng khơi. Gần gũi và xa xôi… Có duy nhất bài viết chẳng biểu thị đồng tình hay phản đối, giọng tự sự hơn là nghị luận. Tôi thoáng nghĩ: em không có ước mơ hay không dám ước mơ? Lúc trả bài, tôi nói như mình đang làm bài bằng những lời có cánh. Phía cuối lớp, em cúi đầu, tóc rũ xuống không đủ che một cái nhìn bối rối, đẫm ướt. Chưa lúc nào tôi nhận được một bó hoa như thế. Những bông hoa không tên, đủ màu, đủ cỡ. Có bông tròn như bi ve, có bông xinh tựa hoa tai, lại có nhiều đóa li ti đan xen. Nhỏ nhắn, nhu mì, chúng được bọc trong tờ giấy bóng gói vụng về. Lại không tên người gửi. Tôi cầm lên, đặt xuống, bâng khuâng. Cắm vào bình đặt nơi kệ sách. Một tờ giấy nhỏ kẹp ở trong rơi xuống. Nét chữ không đẹp, hơi mềm yếu nhưng rõ ràng. Lời bộc bạch cũng là lời xin lỗi làm tôi thảng thốt. Nhìn lọ hoa ngộ nghĩnh đáng yêu. Tôi đang hình dung ra gương mặt người học trò.

Gió lào xào trong tàn cây sộp trước sân trường níu tôi trở về. Có phải tôi đang nói với riêng em hay là em tự cảm nhận? Trang sách mỏng rung nhịp bao phận đời. Tiếng cười giòn tan trong nắng ấm ươm vàng mỗi sớm mai hay giọt nước mắt thầm rơi loáng vỡ bóng mưa chiều. Em chưa biết lối đi ngay dưới chân mình. Màu áo trắng ngã vàng, đường khâu hở vai xoáy vào lòng tôi một cảnh ngộ. Nhiều khi vô tình lại hóa vô tâm. Câu hỏi cứ lửng lơ khi nhìn cái dáng ngồi khép nép giữa đám đông bạn bè mà như một cõi riêng…

…Không biết tôi đã vui thế nào khi thấy nụ cười của em nơi cửa lớp. Lời em viết trở dậy thầm thì bên tai. Cái nhìn trầm tĩnh trong suốt. Cánh tay đã đưa cao trả lời câu hỏi của cô giáo trong mỗi tiết học. Sự thay đổi có phải từ buổi sáng cùng niềm mơ hôm ấy? Ước mơ không có tuổi, đều chia cho mọi người. Nguồn ánh sáng kỳ diệu dẫn lối vào đời vẫn cháy đâu đó. Sau cơn mưa, cầu vồng bảy sắc lấp lánh một góc trời. Thắp niềm tin trong em, với tôi, là niềm hạnh phúc. Tôi đã chăm chút từng lời phê mỗi bài luận của em. Không chỉ là chuyện chữ nghĩa văn chương, ngôn từ lắm khi nâng đỡ tâm hồn con người. Em và tôi đều cần “nơi tựa”...
Mưa tạnh từ lâu, chút nắng yếu ớt rải vàng lưu luyến trước khi về trời. Mắt tôi dừng lại ở một vạt hoa. Cành thấp cành cao chao nhẹ đùa vui trong gió mơn man. Ồ, phải rồi, trong bó hoa tặng tôi, có nhiều bông hoa này đây. Năm cánh màu trắng nở tròn như đồng xu xoay quanh nụ vàng thắm. Chúng cứ đong đưa nụ cười duyên đẹp đến nao lòng. Sao bấy lâu nay mình chẳng để ý tặng vật của trời dù có thể nhìn thấy khắp nơi. Loài hoa thật kỳ lạ có thể mọc bất cứ chốn nào. Giữa vùng sỏi đá khô cằn, vô vàn bông hoa cứ vượt lên không dễ tàn lụi. Hồn nhiên khoe mình giữa nắng hạ chói chang, đắm chìm trong những cơn mưa xối xả mùa đông. Trong hơi lạnh buốt, hoa cứ nở bung tràn trề sức trẻ. Lặng lẽ sống hết mình giữa tất bật đời thường, mặc người thờ ơ. Hoa hồng đài các thay lời tình yêu, hoa huệ trắng trong gợi lòng thành kính, hoa ly kiêu sa tỏ bày bè bạn... Những bông hoa trắng sữa không chọn cho mình chỗ đứng nào và cũng chẳng nói với ai điều gì. Người ta hững hờ nhắc đến hoa cúc dại, hoa đường tàu... Không, đó là hoa xuyến chi. Cái tên đủ làm xao xuyến lòng người.
Nâng nhẹ một bông xuyến chi, tôi nghĩ đến em. Em là loài hoa ấy. Con trai mà sánh với hoa, hẳn không phải - cậu học trò nhỏ của tôi. Nhưng với tôi hoa xuyến chi cứ vượt lên dông gió trải lòng rủ nắng xuân về…
Phải! Loài hoa ấy nào đâu có đẹp?
Loài hoa ấy nào đâu có tỏa hương?
Loài hoa ấy mộc mạc thế thôi! Giản đơn thế thôi!
Hoa ko sắc, hoa ko hương, hoa ko có gì ngoài sức sống mãnh liệt của nó. Nó sống là để chờ đợi, để níu kéo, để khao khát yêu thương và sự nâng niu...

View more random threads: